Tôi cần sự rèn luyện thiêng liêng

Vicky Balfour 19 tuổi. Cô chơi hockey tại một câu lạc bộ và cũng là nơi cô làm huấn luyện viên cho một đội hockey nữ. Cô ấy kể cho chúng tôi nghe về việc huấn luyện hockey đã giúp cô ấy ra sao trong mối tương quan với Thiên Chúa.

Ngay từ hồi còn nhỏ tôi đã yêu tất cả các môn thể thao. Tôi thích mọi thứ, chạy vòng vòng làm đủ thứ chuyện, tôi chẳng thể đứng yên một chỗ. Đó là lý do tại sao tôi bắt đầu chơi hockey tại câu lạc bộ Pueyrredón. Nó là một môn thể thao rất thú vị. Tôi đã chơi rất vui và có khoảng thời gian tuyệt vời bên bạn bè. Nhưng khi tôi thấy uể oải thì tôi lại không đi. Chơi hockey ở câu lạc bộ là tôi phải tham gia hai buổi luyện tập một tuần và có một trận đấu vào thứ bảy. Khi tôi còn trẻ, tôi đã không xem trọng các buổi tập. Tôi có chút làm biếng và đã không hết mình.

Nhưng nếu bạn yêu thể thao, bạn sẽ trở nên hăng hái hơn và một cách đơn giản bạn trở nên tận tâm hơn. Bạn cần nỗ lực nhiều hơn để trở nên khá hơn. Đó là lý do tại sao luyện tập là chìa khóa: nếu bạn không luyện tập, bạn không thể hiện, bạn không tiến bộ.

Tôi đã có trải nghiệm tương tự trong mối tương quan của tôi với Thiên Chúa. Ban đầu, tôi đã không nghĩ rằng tôi có thể áp dụng cùng phương pháp đó để cải thiện đời sống tâm linh của mình. Nhưng bây giờ tôi nhận thấy rằng một điều gì đó rất gần gũi đang xảy ra mà tôi không nhận ra nó, một thứ đang giúp tôi cách gián tiếp cùng với những điều khác.

Tôi chuyển trường khi 14 tuổi và bắt đầu học lớp 9 ở một ngôi trường mới. Tôi kết thân với một vài người bạn rất tốt, họ mời tôi tham gia những hoạt động tình nguyện. Mẹ tôi cũng khuyến khích tôi tham gia. Tôi đã đến và có khoảng thời gian tuyệt vời bên những người bạn của mình. Tôi giúp đỡ những ai cần đến, và học hỏi nhiều thứ về đời sống người Công giáo, nhưng đó là tất cả những gì tôi làm.

Trong chuyến đi đầu tiên, Clara, một thành viên numerary của Opus Dei, mời tôi đến Montes Grandes, một trung tâm dành cho nữ ở San Isidro. Tôi nói với cô ấy là tôi không thể đi vì quá xa nhà. Tôi lại từ chối trong lần thứ hai và đã nói những điều tương tự như thế. Một năm sau, Agus, một người bạn học rất tốt đã đề nghị tôi đến Montes để tham quan nếu tôi muốn và không biết tại sao, lần này tôi lại đồng ý.

Tất nhiên tôi rất yêu thích các hoạt động xã hội. Tôi đã rất vui và có khoảng thời gian tuyệt vời với những người bạn của mình, và thật tình cờ (đó là điều đã xảy ra), tôi đã được giáo dục thiêng liêng. Tất nhiên vào lúc đó, tôi không quá quan trọng chuyện này. Tôi đến Montes vì tôi thích đi cùng bạn bè. Từng chút, từng chút một nó đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi.

Nhưng chính xác điều gì đã xảy ra ? Tôi lớn lên và bắt đầu nhận ra tầm quan trọng của sự giáo dục nhân bản và giáo dục công giáo, của việc nó quan trọng như thế nào đối với cuộc sống của tôi, cũng như việc đưa nó vào thực tiễn thì quan trọng ntn. Đó là một trong những bài học lớn nhất mà tôi được học và vẫn tiếp tục học ở Montes: đưa vào thực hành những gì mình đã được dạy, và biến nó thành một phần của cuộc đời tôi. Tôi bắt đầu nhận thấy rằng nó không chỉ là lý thuyết suông, nhưng những điều tôi nghe cần phải được thực hành, để trở nên sống động.

Tóm lại, tôi cần sự “rèn luyện thiêng liêng” cho đời sống nội tâm. Cũng như cái cách tôi đã trở nên trách nhiệm hơn và tham gia luyện tập hockey cách nghiêm túc như một phần của lời cam kết của tôi với cả đội, do đó chúng tôi chơi tốt hơn vào mỗi thứ bảy. Tôi cũng trở nên có trách nhiệm hơn về đời sống tâm linh của mình. Tất cả những điều này xảy ra mà tôi không nhận ra nó, điều tương tự đã xảy ra trong cuộc sống của tôi trong môn hockey. Ở Montes tôi tìm hiểu về bí tích hòa giải, tầm quan trọng của việc cầu nguyện mỗi ngày, của việc tham dự thánh lễ, việc học hỏi một cách tận tâm hơn. Tôi hiểu ra rằng những điều này đều là phương tiện, là cách thức để sống cuộc đời mình mỗi ngày một cách thật sự như một người Công giáo.